T2. Th10 2nd, 2023

Tuổi Tuất

Những người thuộc tuổi Tuất thường có thái độ làm việc rất đúng mực, đoan chính, có kế hoạch trước sau và tuần tự rõ ràng. Trong các mối quan hệ xung quanh, họ cũng đối xử chân thành và luôn tỏ ra rất tinh tế, có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong năm vừa qua, người tuổi Tuất đã tham gia nhiều hoạt động khác nhau, có cơ hội đặc biệt để thay đổi kế hoạch cho tương lai và tìm ra những hướng đi mới, cả trong cuộc sống cá nhân lẫn sự nghiệp.

Tranh phong thủy tuổi Tuất giúp gia chủ rước lộc vào nhà

Càng về cuối năm, những người thuộc con giáp này sẽ nghênh đón đại hỉ phát tài, vận thế đi lên. Con đường sự nghiệp của họ có bước tiến mới, trở nên ổn định hơn, đồng thời cũng đem tới tài lộc dồi dào. Khi được sao may mắn chiếu rọi thì con đường cứ thế rộng mở, càng về sau càng kiếm được nhiều tiền.

Trong thời điểm này, người tuổi Tuất nhất định phải nắm bắt các cơ hội ngay khi có thể. Xác suất thành công và làm nên thành tựu của họ khá cao. Đời sống cá nhân hay gia đình cũng an khang thịnh vượng, vui vẻ kéo dài. Đây đều là những phần thưởng cho sự chăm chỉ của tuổi Tuất trong suốt một năm vừa qua.

Bạn sẽ bận rộn hơn năm cũ và gặp được nhiều cơ hội tốt để thể hiện năng lực bản thân. Đôi khi tính chất công việc sẽ mang lại cho bạn áp lực và căng thẳng, nhưng điều đó so với lợi ích và tiền bạc bạn đạt được thì rất xứng đáng.

Tháng 12, người tuổi Tuất sẽ gặp may mắn mang đến những nguồn năng lượng tích cực và những cơ hội phát tài phát lộc để thu về lợi ích khá lớn.

Tuổi Dậu

Những người tuổi Dậu thường có tính cách cương nghị hơn, có lòng tự trọng cao. Do đó, họ luôn muốn nỗ lực và phấn đấu càng cao càng tốt trong mọi việc.

Bước vào thời điểm cuối năm, vận quý nhân của người tuổi Dậu bắt đầu mạnh mẽ hơn. Dù có thời điểm những khó khăn khách quan từ thị trường hay tiểu nhân quấy phá, người tuổi Dậu vẫn kiên định mục tiêu, tỉnh táo ứng biến, thu về kết quả đầy sức thuyết phục. Sau khi trải qua một năm dài mài giũa và trưởng thành, tính cách của họ càng thêm cứng cỏi, biết cách khiêm tốn và “ẩn mình” tốt hơn.

Đối với những người cầm tinh con gà, mọi khó khăn gặp phải sẽ trở thành bàn đạp để họ trưởng thành hơn. Thành công không phải là chuyện một sớm một chiều, nó là sự tích lũy và nỗ lực lâu dài. Sau khi trải qua bao gian khó của một năm dài, càng về cuối năm, họ lại càng mở ra không gian phát triển rộng lớn, xua tan hết vận rủi và đen đủi thời gian vừa qua.

Đây là thời điểm người tuổi Dậu bắt đầu có công việc tấn tới. Cứ nỗ lực, cống hiến hết mình thì không cần lo lắng về sự thịnh vượng, giàu có. Khi gặp vận may chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.

Tuổi Sửu

Những người cầm tinh con trâu vốn có tính cách trung thực, hàm hậu, đối xử với mọi người rất chân thành, có lòng khoan dung độ lượng. Nhờ vậy, họ tích lũy được những mối quan hệ chất lượng cao.

Bản thân người tuổi Sửu không ngại khó, ngại khổ, không sợ thất bại mà họ luôn giữ quan niệm rằng, thất bại chính là cơ hội để họ học hỏi và vươn lên. Do đó, khi đã có thể vượt qua thử thách của thời gian, những người thuộc con giáp này trở thành người xứng đáng được thành công trong mắt mọi người.

Phong thủy văn phòng làm việc người tuổi Sửu

Trong 12 con giáp, người tuổi Sửu nổi tiếng vì sự chăm chỉ và làm việc có kế hoạch. Vì thế, đây sẽ sẽ là năm họ được đền đáp xứng đáng, phát tài phát lộc.

Trong cuộc sống cá nhân hay gia đình, người tuổi Sửu cũng thể hiện một tinh thần trách nhiệm cao. Thông qua bàn tay cần cù, họ sẽ mang lại của cải vật chất đầy đủ cho cuộc sống của gia đình. Đồng thời, đó cũng có thể trở thành sợi dây gắn kết sự tồn tại, tầm quan trọng của họ đối với gia đình.

Thời điểm cuối năm, người tuổi Sửu bắt đầu đón nhận khí vận tốt đẹp, gia đình may mắn, sự thịnh vượng sẽ dần dần tăng dần lên để cải thiện chất lượng cuộc sống.

Tuổi Tỵ

Những người tuổi Tỵ thường có sự bình tĩnh và tỉnh táo hiếm có trong công việc. Họ luôn đầy khôn ngoan và có năng lực nên có thể làm tốt mọi việc được giao phó, hoàn thành được những kế hoạch tự bản thân đặt ra.

Vào thời đi cuối năm, ngôi sao tốt lành chiếu vào cung số mệnh giúp cho những người tuổi Tỵ bắt đầu gặp nhiều may mắn về mọi mặt. Các phương diện đều thuận buồm xuôi gió, khéo đạt được lòng người.

Ngôi sao may mắn này cũng rất vượng về tài lộc và sự nghiệp giúp họ đạt được những bước tiến mới cả về công việc lẫn quan hệ đồng nghiệp, đối tác. Sự nghiệp một đường hanh thông, đạt được sự tín nhiệm của lãnh đạo và mọi người, có cơ hội để thăng quan phát tài phát lộc, cuộc sống sung túc hơn hẳn thời gian đầu năm.

Khi đã gặp được “thiên thời, địa lợi”, chỉ còn thiếu yếu tố “nhân hòa” thì bản thân người thuộc con giáp này phải nỗ lực không ngừng, tranh thủ nắm bắt thời cơ để vận dụng tốt. Thời điểm “cát tinh chiếu mệnh”, người tuổi Tỵ cũng sẽ được tiếp thêm động lực, tinh thần phấn đấu mạnh mẽ hơn hẳn để gặt hái thành quả rực rỡ.

Cha mẹ cũng giống như mặt trời vậy. Luôn mọc vào mỗi sáпg, đem đến áпh sáпg, bình yên đến độ, đôi khi ta không nhận ra giá trị và sự trân quý củ những áпh mặt trời.

Trên đời này, ai là ɴgườι hy sinh cho ta nhiều nhất? Ai là ɴgườι chấp nhận bỏ bụng rỗng để dành cho ta những phần ăn ngon nhất? Ai là ɴgườι chấp nhận mặc những bộ đồ cũ rách, lỗi thời để có tiền mua cho ta những tấm áo mới? Ai là ɴgườι chắt chiu, gom góp từng đồng bạc nhỏ từ những công việc “báп mặt cho đất, báп lưng cho trời” để cho ta chuỗi ngày quý giá trên chiếc ghế nhà trường?

Đó chính là cha mẹ. Và chỉ có cha mẹ mới là ɴgườι có thể mang đến cho ta những điều đáпg trân quý như vậy.

Ngày còn nhỏ, mọi chuyện trong nhà đều do cha mẹ quyết định. Rồi chợt đến một ngày, họ làm gì cũng hỏi ngược lại ý kiến của ta . Chính từ lúc đó, chúng ta biết rằng, cha mẹ đã già.

Nhưng rồi, càng lớn lên, sự quyến luyến, quấn quýt của chúng ta dành cho cha mẹ càng vơi dần đi. Giống như một chú chim đại bàпg mới lớn, nó luôn muốn giương đôi cáпh của mình để hướng đến không trung rộng lớn, thay vì rúc vào đôi cáпh của cha mẹ để tìm sự che chở, bình an.

Vì nhũng khao khát cháy bỏng về một cuộc đời sung túc. Vì những bộn bề, lo toan trong một thế giới tràn ngập những áp lực về công việc, gia đình,… mà chúng ta vô tình bỏ quên đi một khát vọng nằm sâu trong tâm can của mình, đó là mong cha mẹ đừng vội già đi.

Mỗi ngày chúng ta đều đón bình minh bằng những tia nắng ấm áp của mặt trời. Và đó là quy luật của tự nhiên. Nhưng giả sử đến một ngày, mặt trời không còn mọc, và chúng ta cũng chẳng có nhìn thấy áпh sáпg nữa thì sao?

Có lẽ, ai trong chúng ta cũng sẽ lo sợ và luống cuống. Cha mẹ cũng giống như mặt trời vậy. Luôn mọc vào mỗi sáпg, đem đến áпh sáпg, bình yên đến độ, đôi khi ta không nhận ra giá trị và sự trân quý củ những áпh mặt trời. Chỉ đến khi những nhưng ngày mưa xám xịt kéo dài u ám, ta mới thấy nhớ, thấy cần những áпh mặt trời ấm áp biết bao.

Chỉ có điều mặt trời đến một ngày không mọc nữa chỉ là giải thuyết có phần xa vời, còn cha mẹ đến ngày không ở bên ta nữa lại là sự thật. Sự thật rất hiện nhiên.

Dạo gần đây, trong mỗi cuộc trò chuyện qua điện thoại, mẹ tôi hay hỏi “Khi nào thì con về?”. Có lẽ, không chỉ mẹ tôi mà tất cả những ông bố bà mẹ khác đều sẽ hỏi câu hỏi đó với những đứa con đang xa nhà của mình. Và tôi tin chắc, câu trả lời khιếп cho bất cứ bậc cha mẹ nào cũng rạo rực và hân hoan sẽ là “Ngày mốt con về ạ”, “Cuối tuần con về nhé”,…

Nhưng mấy ai được như vậy. Vì trưởng tɦàɴh rồi đi làm, cuộc sống riêng tư đã chiếm trọn lấy hết kɦoảпg thời gian của ta rồi. Cũng chính vì thế, mỗi một ngày trôi qua, chúng ta lại xa gia đình, xa cha mẹ một nhiều hơn.

Chúng ta mong muốn sẽ ƙιếm được thật nhiều tiền, phấn đấu và nỗ lực hết mình, mong sớm trở tɦàɴh ông nọ bà kia để đền đáp, báo hiếu công ơn cha mẹ. Nhưng chúng ta lại không dành thời gian để ngẫm lại rằng, liệu cha mẹ có thể đủ sức khỏe để sống và để đợi chúng ta đến tận ngày đó được hay không? Hay chúng ta chưa kịp tɦàɴh công, chưa kịp đạt được ước vọng thì cha mẹ đã rời xa ta mà ra đi mãi mãi rồi.

Mỗi ngày, tôi đều nhắc nhở bản thân mình rằng, cha mẹ đang ngày một già yếu rồi đó, bản thân mình đã làm được gì cho họ hay chưa? Câu hỏi quá khó để tôi có thể trả lời, cũng không biết phải làm gì để báo đáp cha mẹ, lại càng thật ngượng nghịu để nói ra những lời yêu тhươпg như hồi còn là con nít.

Có lẽ, việc duy nhất mà tôi có thể làm đó chính là về nhà với cha mẹ thường xυyêп hơn, quây quần bên mâm cơm và trò chuyện với họ nhiều hơn. Mỗi ngày, dù bận bịu hay về nhà vào lúc đã muộn, cũng тranɦ thủ nhấc máy gọi điện và hỏi han cha mẹ vài câu “Nay ở nhà bố mẹ ăn gì?”, “Thời tiết ở nhà có lạnh lắm không mẹ?, “Bố mẹ nhớ mắc áo ấm và đừng quên mang theo miếng dáп giữ nhiệt bên mình nhé!”,… Ở thời điểm hiện tại, đó có lẽ là những thứ duy nhất tôi có thể làm để quan tâm và thể hiện tình cảm cho cha mẹ của mình.

Con gái ra đi trong đêm Halloween ở Itaewon, mẹ khóc ngất khi hay tin: xuân này con không về.

Vụ việc cả trăm người không qua khỏi trong đêm Halloween ở Hàn Quốc không chỉ khiến người dân xứ kim chi bàng hoàng mà cả thế giới cũng vô cùng xót xa. Trong những người vắn số đêm ấy có 1 nữ sinh Việt Nam, đã du học ở Hàn Quốc được 3 năm khiến gia đình và bạn bè nơi quê nhà rất đau xót khi hay tin. Mẹ của nữ sinh này khi hay tin về con gái đã ngất lịm, lúc tỉnh dậy thì chỉ biết khóc chứ không nói được gì. Sự mất mát quá đột ngột đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của người mẹ này.

Sau cuộc gọi thông báo từ Hàn Quốc, bà Đinh Thị A Ngát (40 tuổi, ngụ Bình Định) ngất lịm, nỗi đau như thấu trời khi hay tin con gái đã ra đi mãi mãi sau đêm Halloween bi kịch ở Hàn Quốc, theo TNO. Trước đó, gia đình mất liên lạc con gái sau tối ngày 29/10, thời điểm con đi đến khu Itaewon của Seoul. Gia đình đã tìm cách liên hệ với con gái qua số điện thoại cũng như các tài khoản mạng xã hội nhưng không có kết quả, cuối cùng lại nhận thông tin quá đau lòng.

Anh Đinh Văn Dương (29 tuổi), chú ruột của Đinh Thị T. (21 tuổi) cho biết gia đình vừa nhận tin cháu T. đã không qua khỏi sau đêm Halloween ở thủ đô Seoul vào tối 29/10, qua thông báo xác nhận từ người thân. Bạn của T. sau khi đến bệnh viện đã xác nhận tin dữ.

“Chị Ngát mẹ của T. hay tin thì ngất đi, sau đó tỉnh lại thì khóc nghẹn. Bây giờ gia đình ai cũng đau đớn, không còn biết nên nói gì nữa. Gia đình tôi nhận tin báo của bạn trai T. cũng như từ phía đại sứ quán”, anh Dương nói.

Nữ sinh xinh đẹp không may ra đi mãi mãi khiến gia đình vô cùng đau xót – Ảnh: TNO.

Người mẹ tội nghiệp giờ chỉ biết khóc òa, đau đớn khi người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh. Gia đình cũng cho biết thêm hiện bạn bè, người thân của T. ở Hàn Quốc đang làm việc với chính quyền địa phương sở tại, thực hiện các thủ tục đưa em T. về nhà.

Theo gia đình, T. từ nhà ở thị trấn Vĩnh Thạnh (Bình Định) sang Hàn Quốc du học gần 3 năm nay, thường xuyên gọi về nhà để tâm sự cùng gia đình, thế nhưng từ nay cả nhà sẽ mãi mãi không được nghe tiếng con nói cười như xưa nữa.

hình ảnh.

Nuôi con hơn 20 năm, ngỡ như con đi du học thì cuộc đời sẽ sang trang, tương lai rộng mở hơn, nào ngờ lại xảy ra cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh thế này. Những lễ hội vui chơi giải trí là điều cần thiết, nhất là sau 2 năm dịch bệnh người dân đã phải ở nhà quá nhiều. Tuy nhiên ‘vui thôi đừng vui quá’, những địa điểm quá đông người mà không có lực lượng an ninh túc trực thì không nên ghé, vừa tránh chen chúc mệt người vừa đảm bảo an toàn cho bản thân. Mong sao đây là bài học cho tất cả mọi người khi đi chơi, đặc biệt là vào dịp lễ tết.

Nữ sinh suy sụp tinh thần, bác sĩ không cứu nổi: Con cái thời nay đã khác, chỉ bố mẹ là không theo kịp.

Có nhiều trẻ đang ở tuổi vị thành niên bị suy sụp tình thần, rơi vào trầm cảm nhưng đáng tiếc, người lớn. không sớm nhận ra điều này.

Có nhiều người phàn nàn “Trẻ con bây giờ sao mong manh trứng mỏng ghê”, “Chẳng phải ngày trước mình lớn lên còn khó nhọc hơn thế này mà vẫn sống sao”…

Trên thực tế, trẻ em ngày nay rất khác so với thời của ông bà, cha mẹ chúng. Các bé phải gánh rất nhiều áp lực và chúng rất cần bố mẹ thấu hiểu.

Cách đây không lâu, một phóng sự dài kỳ về một nữ sinh trung học tại xứ Trung mắc chứng trầm cảm đã gây được sự chú ý của cộng đồng.

M. vốn là một bé gái rất ngoan, theo học ở trường cấp 3 hàng đầu của tỉnh, chỉ cách trường đại học danh tiếng cả nước một bước chân nữa thôi.

Tuy nhiên, cũng từ lúc này, sự cố đã xảy ra.

Kể từ khi chuyển về trường cấp 3, M. thường xuyên tranh chấp với các bạn cùng lớp và gây ra tình trạng bất an trong ký túc xá. Em phải thường xuyên gọi điện về nhà, nói rằng mình bị cô lập và bị bắt nạt. Lần nào mẹ em cũng bảo phải tự nhìn lại bản thân mình vì “Nếu trong lớp không ai chơi với mình thì đó là vấn đề của riêng bản thân con.”

Cứ vậy M. liên tiếp nhận những phàn nàn từ phía giáo viên và mẹ. Trạng thái tinh thần sa sút và cuồng loạn. Khi đó, bố M. buộc phải thuê cho em một phòng trọ gần trường để tiếp tục theo học.

Sau một thời gian quan sát những biểu hiện của con, mẹ M. bắt đầu nhận ra con mình đã trở thành một người khác hẳn. M. không tự giác học, thất thần, buồn ngủ và sợ ánh sáng. M. thường khóc đêm, không chịu giao tiếp và hay ngoáy mũi trong vô thức hoặc cắn móng tay nát mà không cảm thấy đau.

Đến cuối cùng, một hôm M. trở về nhà và nhất mực đòi nhảy lầu. Lúc này mẹ M. mới hốt hoảng đưa con đến gặp bác sĩ.

Em được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm vừa phải và lo lắng nhẹ. Lúc này, mẹ M. suy sụp, hoảng loạn.

Căn bệnh buộc M. phải nghỉ ngơi hoàn toàn ở nhà do tác dụng phụ của thuốc nhưng ngay cả khi điều đó là cần thiết thì mẹ M. vẫn không cho phép con được nghỉ học. Chỉ những khi quá yếu thì bà mới miễn cưỡng cho con nghỉ. Sau đó M. phải quay trở lại trường.

Một buổi chiều, M. nhốt mình trong phòng và uống bằng hết những viên thuốc còn lại.

Ngày hôm ấy, trong lúc con được súc ruột trong phòng cấp cứu thì tiếng gào thét của người mẹ vang động khắp các khoa. Bà thực sự đã ngã quỵ.

Từ đó đến nay cuộc sống gia đình của M. đã bị đảo lộn hoàn toàn. M. phải thường xuyên đến bệnh viện và không còn cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.

Công bằng mà nói, mẹ của M. vẫn là người mẹ tốt, bà đã vì con mình làm việc chăm chỉ để đóng đủ tiền học. Khi con bệnh bà cũng phải bỏ hết công việc để theo chân con điều trị. Họ đã dùng hết sức lực và sự kiên nhẫn để mong đổi lấy cho con một cuộc sống bình thường. Cuối cùng người mẹ cũng bỏ đi nỗi ám ảnh về trường học và tình trạng bệnh của con cũng bắt đầu tiến triển.

Những câu chuyện đau lòng như thế vẫn tiếp diễn đâu đó. Người ta tự hỏi “Tại sao lại như vậy?”

Thực chất, điều kinh khủng nhất của “u nhọt” chính là từ “tích tụ” chứ không phải là bùng phát.

Con gái đã nhiều lần phát tín hiệu cầu cứu mẹ, nhưng mẹ đã lạnh lùng bỏ qua hết lần này đến lần khác. Kết quả là cảm xúc tiêu cực tích tụ ngày một lớn như quả cầu tuyết, đè bẹp cả gia đình.

Điều đáng chú ý là ngay thời điểm con gái được chẩn đoán bệnh, người mẹ lại tỏ ra ngạc nhiên quá đỗi: “Không thể tin được, không thể hiểu được”.

Mẹ của em M. vô cùng bối rối: Vợ chồng tôi đã trả rất nhiều tiền để con được theo học một trường tốt như vậy. Tại sao con bé lại khó chịu với điều đó?

Hoặc như cách thở dài của một phụ huynh “Trước mình còn không được như vậy mà vẫn sống tốt. Sao bọn trẻ bây giờ mỏng manh thế kia chứ!”.

Đây đều là thứ não trạng ăn sâu của những bà mẹ truyền thống rất điển hình. M. lớn lên trong mệnh lệnh phải nghe theo của mẹ và mang nặng kỳ vọng của cha mẹ. M. đã cố học giỏi nhưng chưa bao giờ được mẹ khen lấy một câu.

M. vốn dĩ từ nhỏ đã không được hòa đồng với bạn bè và thường bị loại khỏi tập thể khi lớn lên. Nhưng mẹ em lại chưa bao giờ thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết mắng mỏ con và thậm chí khiến cô bé cảm thấy xấu hổ trước đám đông bạn bè cùng trường.

Tư tưởng của mẹ em M. có thể đại diện của tư tưởng cũ: Thành tích của con cái là do cha mẹ vun đắp, còn những vấn đề của con là do chính bản thân con. Nói cách khác, con thành công là nhờ cha mẹ, con hư là lỗi của con.

Những bố mẹ này chối bỏ ý thức giá trị bản thân của con cái, đồng thời tìm cớ trốn tránh trách nhiệm của cha mẹ. Cũng vì vậy, họ từ chối luôn cơ hội để cứu vớt con khi con cần nhất sự nâng đỡ từ phía gia đình.

Ngày nay, tỷ lệ trẻ dưới vị thành niên và trẻ vị thành niên tìm cách giải thoát bản thân bằng hình thức tiêu cực ngày một tăng. Nhiều người không khỏi hãi sợ khi nhắc đến chuyện này và tự hỏi phải chăng trẻ con bây giờ dễ bị tổn thương hơn thế hệ trước?

Rõ ràng là không. Ngược lại, trẻ con ở thời đại nào cũng vẫn là trẻ con, có chăng là do mọi thứ xung quanh chúng đã hoàn toàn thay đổi.

Ngay cả những người trong chúng ta, những người cố tình hay vô ý kế thừa triết lý giáo dục của thế hệ trước cũng có thể không kịp nhận ra rằng bản thân chúng ta cũng đã không còn là cha mẹ của thế hệ trước, con cái chúng ta cũng không phải là chúng ta.

1. Gánh nỗi lo của cha mẹ.

Một người bạn than rằng trường con chị ấy học không chỉ phải vượt qua nhiều kỳ thi mà còn phải qua được hệ thống loại trừ cuối cùng. Những học sinh kém nhất sẽ bị buộc thôi học.

Một số phụ huynh khi họp lớp, rất mặc cảm vì những phụ huynh khác có bằng thạc sĩ, người thì nằm trong nhóm Ivy League, cũng có bằng tiến sĩ. Điều đáng sợ nhất là lớp nào cũng sẽ luôn có bạn cuối lớp, bất kể bố mẹ là thạc sĩ hay tiến sĩ, con là rồng hay phượng.

Vì vậy, so với cha mẹ, thế hệ trẻ mang trên mình gánh nặng thành tích học tập không thể lớn lao hơn và nó luôn bộc lộ ra ánh mắt dò dẫm sự cảm thông cho dù đã cố kiềm chế, thu mình và im lặng.

Nỗi lo lắng ấy ẩn chứa trong sự tức giận khi nhận được bài kiểm tra với số điểm không mong muốn, trong ánh mắt cầu toàn của bọn trẻ, và cuối cùng trở thành áp lực vô hình, đè lên đôi vai non nớt của của học sinh.

Mỗi khi phàn nàn về việc con cái thời nay mong manh hơn thời trước, bố mẹ liệu đã xem xét lại bản thân mình chưa? Và liệu rằng trong sự trách móc ấy, bố mẹ đã và đang truyền tải cho con những cảm xúc nào, tiêu cực hay tích cực?

2. Trẻ con trong giá trị nhỏ nhất.

Trong lễ hội của trường, một giáo viên hô to: “Làm thế nào để các con có thể khiến bố mẹ hạnh phúc?”.

Các em học sinh lớp đồng thanh đáp: “Bài kiểm tra 10 điểm! Đứng đầu lớp!”.

Một cậu bé ngơ ngác quay sang hỏi bạn: “Khó thế. Chứ bộ mẹ không vui nếu mình hôn mẹ mình sao?”.

Thế hệ của ba mẹ có những lúc quay quần bên ông bà lại nghe kể về những giai thoại thú vị trong quá trình trưởng thành của con cái, kỹ năng làm việc nhà, những đức tính tuyệt vời khiến cha mẹ tự hào.

Thế hệ của các con hôm nay là miệt mài tranh đua với các bạn, tức giận, buồn bã và niềm vui chỉ “đơn giản” là những số điểm gặt hái được. Con đậu kỳ thi này, kỳ thi kia thì bố mẹ tự hào lên khoe facebook. Con thi rớt thì bố mẹ nổi đóa, trách móc con. Cách duy nhất các em chứng minh giá trị của mình là thành tích học tập và làm hài lòng bố mẹ theo cách đó.

Ngày nay, nhiều bậc cha mẹ tự hào về việc mình phải lo toan việc nhà, thậm chí nặn kem đánh răng cho con chỉ để dành hết thời gian cho con chuyên cần học hành. Đứa trẻ trở thành cỗ máy in điểm đơn năng để bố mẹ khoe với bạn bè, hàng xóm, có mặt mũi với người thân.

3. Đứa trẻ cô độc nhất.

Ngày nay, thành phố đầy rẫy những tòa nhà cao tầng và giao thông đông đúc, quá trình đô thị hóa đã nén không gian của mọi người xuống mức tối thiểu. Không còn trẻ em đi bộ đến trường theo nhóm, cũng không còn trẻ em đi xe đạp quanh nhà cùng bạn bè.

Thời gian rảnh rỗi của các em được lấp đầy bởi các lớp học trực tiếp và trực tuyến. Bạn bè của các em dần trở thành đồng đội hoặc đối thủ cạnh tranh qua tin nhắn văn bản, video và trò chơi trực tuyến trên điện thoại di động.

Điện thoại di động và máy tính trở thành cái gai trong mắt của các bậc phụ huynh. Và câu hỏi trẻ được nhận nhiều nhất luôn là “Con thi được mấy điểm? Đứng đầu lớp không?”.

Có người cho rằng con cái thời nay có phước mà không biết hưởng. Nhưng dường như khi mọi thứ trở nên giàu có hơn thì hạnh phúc cũng trở nên khan hiếm.

Trẻ con không còn thích thú khi được ăn kem, cũng không háo hức khi có được bộ đồ mới vì những thứ đó luôn thừa mứa. Đây là lý do tại sao trầm cảm xuất hiện sớm hơn và phổ biến hơn ở các nước phát triển. Trẻ em thế hệ này có không gian tâm lý nhỏ nhất và cô độc nhất.

Con trai bị gãy chân 3 ngày không hề đau đớn, mẹ đưa đi khám suy sụp biết con mắc bệnh lạ.

Khi Zach lên 1 tuổi, cậu bé đã tự cắn vào lưỡi mình mà không hề hay biết. Đến năm bốn tuổi, Zach bị trật khớp háng trong một lần đi chơi nhưng không kêu đau và tự hồi phục.

Người ta thường sợ khi trên cơ thể xuất hiện một vết thương nào đó nhưng đây cũng là tín hiệu quan trọng, cảnh báo cơ thể cần được chăm sóc. Khi cảm thấy đau, con người sẽ chú ý đến cơ thể, thực hiện các biện pháp điều trị và không gây thêm tổn thương cho các bộ phận khác. Tuy nhiên một cậu bé ở Anh lại mắc chứng bệnh hiếm gặp khi không biết đau dù từng bị gãy chân và gặp nhiều chấn thương khác. Điều này đã khiến cậu bé phải đối mặt với nhiều biến chứng nguy hiểm, thậm chí phải cắt cụt chi.

“Tôi thậm chí còn không biết đó là chuyện gì cho đến khi tôi bắt đầu được các bác sỹ kết luận về nó,” mẹ của cậu bé Donna Skitmore, 46 tuổi, nói với truyền thông về tình trạng hiếm gặp của con mình.

Zach Skitmore được các bác sỹ xác định mắc chứng vô cảm bẩm sinh với đau đớn (CIP), một chứng bệnh di truyền ức chế khả năng nhận thức nỗi đau thể xác.

Căn bệnh này gây ra bởi hai gen đột biến do cha mẹ mang gen, dẫn đến tích tụ các vết thương, gãy xương và các vấn đề sức khỏe khác có thể không bị phát hiện.

CIP là chứng bệnh cực kỳ hiếm và hiếm gặp đến mức chỉ có 60 trường hợp được ghi nhận tại Mỹ tính đến thời điểm hiện tại.

Bà Donna và chồng Steve lần đầu tiên nghi ngờ khi đưa con trai đi chích ngừa khi được 9 tháng tuổi nhưng cậu bé không hề khóc.

Khi Zach lên 1 tuổi, cậu bé đã tự cắn vào lưỡi mình mà không hề hay biết. Đến năm bốn tuổi, cậu bé bị trật khớp háng trong một lần đi chơi nhưng không kêu đau và tự hồi phục.

Hai năm sau, em bị gãy chân và tiếp tục đi thêm ba ngày, trước khi người thân phát hiện. Điều này nghe có vẻ giống như siêu năng lực nhưng trên thực tế đó là một bất hạnh và nguy hiểm vì hội chứng này khiến Zach chịu thêm nhiều tổn thương.

Bà Donna cho biết: “Khi Zach bị trật khớp háng, họ không tin rằng cậu bé siêu nhân đến mức không biết đau đớn là gì. Thường thì nếu một cái gì đó quá nóng hoặc quá đau, một đứa trẻ bình thường sẽ di chuyển ra xa, đó là phản ứng tự nhiên, nhưng Zach lại không có những phản ứng đó bởi vì con tôi không cảm nhận được đau đớn khi tiếp xúc với những thứ nguy hiểm”.

Zach cuối cùng đã được chẩn đoán mắc CIP tại Bệnh viện Addenbrookes ở Cambridge sau khi cậu bé đi lại với một cái chân bị gãy nặng trong vài ngày.

Miễn nhiễm với sự đau đớn nghe có vẻ giống như một siêu năng lực. Tuy nhiên, đó là một cơn ác mộng đối với Zach và cha mẹ anh, những người phải cố gắng ngăn cản con mình vô tình gây thương tích cho chính mình – đặc biệt là khi CIP không có thuốc chữa .

Bà Donna giải thích: “Chúng tôi phải kiểm tra tất cả thức ăn và bồn tắm của con trai để không gặp bất cứ điều gì nguy hiểm. Cậu bé cũng không thể chơi bóng đá, bóng bầu dục hay bất kỳ môn thể thao tiếp xúc nào khác”.

Bất chấp những nỗ lực hết mình của cha mẹ, khả năng chịu đau vô hạn của Zach đã khiến cậu bé mắc chứng khớp Charcot, một biến chứng tiến triển có thể gây nhiễm trùng, biến dạng và phải cắt cụt chân nếu không được điều trị.

Thật không may, các bác sĩ phẫu thuật ở Anh nói rằng tình trạng của Zach đã xấu đi đến mức họ không thể làm gì khác.

Tuy nhiên, cha mẹ của Zach vẫn không chấp nhận về kết luận này từ phía bệnh viện. Gia đình Zach đang tính toán đưa con đến Mỹ, nơi một bác sĩ phẫu thuật có thể chữa trị. Họ nói, sẽ làm mọi điều để cứu sống con trai.

Khi nuôi con, có những căn bệnh mà trước đây mẹ chưa từng nghe tên, chưa từng biết đến thì bây giờ mọi thứ sẽ được dần được biết đến. Dù không ai mong muốn con mình sẽ là một trong số các bệnh nhi được bác sĩ nhắc đến nhưng việc nắm bắt những triệu chứng bệnh có ý nghĩa rất quan trọng trong việc can thiệp điều trị sớm.

By admin

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *